Cuộc sống thiếu thốn của Kristy Shen từ khi còn ở Trung Quốc, đến những năm đầu sang Canada đã dạy cô những kỹ năng cần thiết để làm giàu sau này.
Hai vợ chồng Kristy Shen và Bryce Leung (Canada) đều ở độ tuổi 30 và vừa nghỉ hưu năm ngoái với tài khoản triệu USD trong ngân hàng. Giờ là lúc họ đi du lịch khắp thế giới. Câu chuyện của cả hai đã được đăng tải trên CBC, Huffington Post, Business Insider và Yahoo Finance.
Mới đây, trên Millenial Revolution, Shen cũng chia sẻ về những ảnh hưởng mà cuộc sống nghèo khó khi còn nhỏ mang lại và thay đổi cuộc đời sau này của cô:
"Tôi không lớn lên ở Canada, mà là một ngôi làng nhỏ ở nông thôn Trung Quốc. Vì thế, trải nghiệm thời thơ ấu của tôi khá khác biệt.
Bạn bè bảo tôi: "Ôi. Dây nhảy của cậu đứt rồi kìa". Tôi đáp: "Này, các cậu có muốn vào khu rác thải y tế và đào tìm găng tay cao su để làm cái mới không?". "Được à?", họ tỏ ra rất phấn khích.
Thực ra, trừ việc sân chơi đầy kim tiêm, nước uống có hơi ô nhiễm và sông thì đầy rác, tuổi thơ của tôi hoàn toàn bình thường. Tôi cũng chẳng bao giờ cảm thấy nghèo cả. Vì bố mẹ luôn khiến tôi vui vẻ và cho tôi ăn uống đầy đủ.
|
Hai vợ chồng Kristy Shen và Bryce Leung chuẩn bị tới Tokyo du lịch. Ảnh: CBC |
Đến một ngày, tôi và mẹ bay sang Canada. Cuộc sống sau đó cũng dần tốt lên. 3 năm sau, bố tôi cũng tới nơi. Việc đầu tiên ông làm là đưa cho tôi một lon Coke. Hồi ở Trung Quốc, tôi đã thấy rồi, nhưng chẳng bao giờ đủ tiền mua.
Khi uống hết, bố tôi định vứt lon rỗng đi. Nhưng tôi không đồng ý. Nó quá quý giá để bị vứt vào thùng rác. Tôi có thể dùng làm cốc uống nước, đựng bàn chải hay làm lô cuốn tóc. Tôi còn đặt tên nó là CanCan và ngủ cùng nó mỗi tối.
Vì thế, khi tôi đến trường tiểu học lần đầu, và bị bạn bè trêu chọc vì mặc quần áo cũ, tóc tự cắt còn hộp cơm thì là hàng đại hạ giá, tôi đã rất hoang mang. Đồ của mình có vấn đề gì nhỉ? Sao các bạn lại bảo bố mẹ mình nghèo?
Chúng tôi có một căn nhà một phòng ngủ, nhiều thức ăn, nước sạch và quần áo không vá. Thế thì còn vấn đề gì nữa? Tôi không biết và cũng chẳng quan tâm. Tôi tự hào vì bố mình - người đang làm việc chăm chỉ trong trường Đại học với mức lương rẻ mặt. Còn mẹ tôi ngày nào cũng mất hàng giờ rửa bát và lau dọn khách sạn.
Tôi biết chúng tôi không có nhiều tiền. Và phần lớn tiền bố mẹ kiếm được sẽ phải gửi về quê cho họ hàng. Tôi cũng có việc làm thêm là giao báo nữa. Cuộc sống khi ấy khá tằn tiện, nhưng vẫn hạnh phúc. Khi đó, tôi không biết rằng nó đã dạy mình những kỹ năng cần thiết, giúp tôi trở thành triệu phú sau này.
Khi giàu có, bạn chẳng cần sáng tạo. Vì bạn có ít ràng buộc và có thể làm bất kỳ điều gì mình muốn. Đói thì ăn burger, chán thì đi xem phim, tiền mặt không sẵn thì dùng thẻ tín dụng.
Nhưng khi bạn nghèo, bạn phải ưu tiên. Bạn không thể mua những thứ không cần thiết, và phải sử dụng đồ thật hiệu quả. Tức là bạn sẽ phải động não nhiều hơn, nghĩ ra những cách sáng tạo để giải quyết vấn đề.
Ví dụ, tôi không đủ tiền mua nhà cho búp bê. Thế nên tôi tự làm từ hộp đựng giày. Tôi còn nhớ việc làm ra nó còn vui hơn chơi với nó.
Tôi cũng không đủ tiền mua đồ ăn đắt đỏ từ cửa hàng, thế nên chúng tôi dùng nguyên liệu thừa của nhà hàng. Mẹ tôi mang chúng về từ nơi làm, trộn với cà chua và rau chân vịt trồng sau nhà. Nó rất ngon và lành mạnh nữa.
Khi không có 60 USD để đến buổi tiệc của trường, tôi đi bộ đến trường suốt cả tháng, thay vì đi xe bus. Thế là tôi tiết kiệm được đủ tiền đi chơi.
Khi bạn giàu có, gặp vấn đề chỉ cần tiền là giải quyết được. Nhưng khi nghèo, bạn chẳng có cách nào khác là chịu đựng.
Hồi nhỏ, nhà tôi không đủ tiền dùng truyền hình cáp. Thế là tôi không xem TV nữa, mà đến thư việc đọc sách nhiều hơn. Từ đó, tôi thành ra thích viết lách.
Chúng tôi cũng không đủ tiền mua ôtô. Thế là cả nhà mua xe đạp cũ để di chuyển, kể cả trong mùa đông. Đó là lý do tôi rất khỏe mạnh.
Khi lớn lên, tôi cảm thấy chẳng có việc gì là không thể chịu được cả. Tôi đã vượt qua một trong những khóa học lập trình khó nhất cả nước, dù đây là môn tệ nhất của mình, vì tôi phải làm thế. Tôi chỉ có một cơ hội và không được phép thất bại.
Chúng tôi mới nhập cư vào đây, nên không đủ điều kiện mua nhà trả góp trong nhiều năm. Kết quả là chúng tôi phải chuyển nhà liên tục và luôn chọn những căn hộ cho thuê giá rẻ.
Tôi rất bất mãn với việc này, vì mỗi lần chuyển, tôi phải tạm biệt bạn bè và bắt đầu lại. Lần đầu tiên, tôi không đồng ý và bật khóc. Bố tôi đã nói: "Bố biết con rất buồn vì phải xa bạn bè. Nhưng chúng ta phải chuyển khỏi đây vì bố tìm được nhà khác rẻ hơn. Nó sẽ giúp cả nhà mình tiết kiệm tiền. Anh chị em họ của con ở Trung Quốc đang dựa vào số tiền này để đi học đấy. Họ còn có ít tiền hơn con nhiều. Con không muốn làm họ thất vọng đúng không?".
Tôi đã nín khóc ngay lập tức. Và đó cũng là một phần lý do sau này tôi quyết định không mua nhà, mà chỉ đi thuê.
|
Hai vợ chồng trong chuyến du lịch ở Santorini, Hy Lạp năm 2015. |
Khi bạn nghèo, bạn không thể khiến người khác thích mình bằng cách tự mua đồ đẹp để mặc đâu. Khi bị trêu chọc vì mặc đồ cũ, bạn chỉ có thể chấp nhận. Lâu dần, bạn sẽ thấy da mặt mình ngày càng dày lên và học được cách bỏ qua. Hãy dùng những lời đả kích đó làm động lực cho bản thân. Bạn xứng đáng với những gì mình có.
20 năm sau, thay vì kiếm được 20 USD mỗi tuần khi đi giao báo, tôi đã là một kỹ sư, kiếm được khá hơn nhiều. Cuối cùng, tôi đã không còn nghèo nữa. Theo chuẩn mực của Bắc Mỹ, giờ tôi là tầng lớp trung lưu.
Nhưng những kỹ năng tôi học được nhờ lớn lên trong cảnh thiếu thốn thì không bao giờ mất đi. Trong khi bạn bè mua quần áo đẹp, ở nhà đắt tiền, đi xe hơi bóng loáng và còng lưng làm việc trả nợ cho chúng, tôi không mua nhà, sống tiết kiệm và để dành tiền đầu tư. Giờ tôi đã là triệu phú, và là người nghỉ hưu trẻ nhất nước.
Vì thế, nếu bạn lớn lên trong cảnh nghèo khổ, đừng để ai nói với mình rằng bạn sẽ chẳng bao giờ giàu có được. Bạn có thể còn làm được nhiều hơn mình nghĩ đấy.
Hà Thu (theo Millenial Revolution)
Tư vấn khoản vay
18/09/2020
15/09/2020
11/09/2020
09/09/2020